KimBumL

TIÊN MÃN CUNG ĐƯỜNG CHƯƠNG MƯỜI HAI

5 Comments

Đệ Thập Nhị Chương Luật Pháp

 

Tuyển phi, bất luận nam nữ.

Tô Dự đột nhiên cảm thấy mình không phải xuyên đến cổ đại, mà là xuyên tới tương lai, xã hội như thế nào quá cởi mở đi!

Triệu thị liên miên thuyết giảng về lợi ích khi tham gia tổng tuyển cử, nếu trúng tuyển, ít nhất có thể được  phong nhất đẳng tướng quân, cho dù không trúng cử, chỉ cần qua được một cửa là có thể khiến Tông Chính Ti chú ý tới, tước vị có khả năng sẽ rơi vào tay Tô Dự.

Tô Dự vẫn còn khiếp sợ, đối với lời mẹ cả một câu cũng không có nghe, xác thực mà nói căn bản dù nghe cũng không hiểu, hắn đột nhiên phát hiện mình thiếu rất nhiều kiến thức về thế giới này.

Không yên lòng mà cầm danh thiếp rời đi, Tô Dự ngẩng đầu nhìn sắc trời, nhấc chân hướng thư phòng.

 

…………………..

 

Tô gia tuy không phải thư hương dòng dõi, nhưng tốt xấu gì cũng tính như một danh gia quý tộc, thư phòng vẫn phải có.

Đẩy ra cánh cửa đầy bụi, tro bụi bay đến làm tiểu miêu không ngừng hắt xì, Tô Dự vội vàng dùng tay áo quơ quơ , vỗ vỗ đầu xù dính đầy tro, cầm lấy hộp quẹt đốt sáng nến trên giá cắm.

Thư phòng không lớn, sách cũng không nhiều, Tô Dự tìm kiếm một lúc lâu, cũng không phát hiện cái gì có thể giúp hắn hiểu thêm về nơi đây. Cổ đại không có bách khoa toàn thư, muốn xem cũng chỉ có thể xem sách luật pháp, nhưng một gia đình bán cá, thư phòng sẽ có sách luật pháp sao?

An Hoằng Triệt thấy Tô Dự mày ủ mặt ê, có chút không rõ, duỗi trảo vỗ vỗ mặt Tô Dự. Tô Dự cúi đầu, nhìn tiểu miêu có đôi mắt to tròn , cảm thấy lưu châu kia như nhìn thấu nỗi khổ của hắn.

“Ta cảm thấy đối với cái triều đại này hiểu biết quá ít, đành phải tìm mấy cuốn sách luật pháp nghiên cứu một chút.” Tô Dự nhìn miêu đại gia, không tự giác giải thích, tuy biết tiểu miêu nghe cũng không hiểu.

Nghe được câu “Cái này triều đại này”, An Hoằng Triệt hơi hơi nheo lại mắt.

“Tương Trấp Nhi, hoàng gia như thế nào lại có nam phi? Thế giới này quá thần kỳ.” Tô Dự nói xong liền nhịn không được lải nhải một phen, một bên tìm kiếm sách, một bên nói đâu đâu.

Đi vào cái thời không xa lạ, nói không sợ là giả, Tô Dự vẫn luôn thật cẩn thận mà sinh hoạt, sợ lộ ra dấu vết, mặc dù có rất nhiều điều không hiểu, cũng không có thể hỏi, chỉ khi đối mặt với quả cầu lông trong ngực, mới yên tâm bày tỏ.

Tiểu miêu bấu lấy vạt áo, lẳng lặng nghe Tô Dự dong dài, cái đuôi nhẹ nhàng lay động, ánh mắt hổ phách sắc giờ trở nên đen tối không rõ.

“A, tìm được!” Tô Dự kinh hô một tiếng, ở trong góc lấy ra một quyển sách đầy tro bụi, bìa sách đã có chút ố vàng, thổi đi lớp bụi mặt ngoài, lộ ra “Bình phục luật” ba chữ.

Gia dình quý tộc, nam nữ đủ tuổi, không có hôn ước đều phải tham tuyển…

… Khi thái tử được lập, thì phân phát hậu cung, trừ những phi tử có hoàng thai, nữ tử  được về bố mẹ, nam tử lấy cấp độ,phẩm chất định tước…

Tô Dự nằm úp ở trên giường, tỉ mỉ mà nghiên cứu việc liên quan đến hoàng thất tuyển phi, càng xem càng hồ đồ. Cục lông nằm ngửa ngay thắt lưng hắn, nhàm chán mà liếm móng chơi.

Luật pháp ghi lại, việc hoàng thất tuyển phi thật sự kỳ lạ. Tuyển phi không phân biệt nam nữ, còn có thể lý giải vì hoàng tộc hảo nam phong, triểu đại này khá đặc biệt nên cũng có khả năng phát sinh, nhưng mà các quy củ còn lại thật sự không hiểu được. Một khi lập thái tử, các phi tần không có con liền hết thảy thả về, nữ tử có thể gả, nam tử thì trực tiếp thăng quan tiến tước!

Nam tử căn cứ theo cấp bậc trong cung mà phong tước,  tỷ như “phi”, thì phong bá tước, “quý phi” thì được thăng hầu gia, còn “Hoàng hậu” … Hoàng hậu không được về rồi.

“Đây cũng quá xa xỉ nha!” Tô Dự nhìn xem trợn mắt há mồm.

An Hoằng Triệt nghe vậy, lắc lắc cái đuôi, trèo lên đầu Tô Dự nhìn xuống.

“Tiến cung làm phi tử tốt thế, ai còn đi kiến công lập nghiệp bảo vệ quốc gia nha!” Tô Dự hoài nghi mấy bản luật pháp này có phải lão tổ tông mua nhằm sách lậu hay không.

Xuẩn ngốc, ngươi cho nam phi dễ làm lắm sao? An Hoằng Triệt từ trên đầu Tô Dự nhảy xuống, ngồi xổm trên sách, lấy cái đuôi điểm điểm góc sách, mặt trên có ghi đủ loại hạn chế khắc nghiệt đối với nam phi, muốn chọn một nam phi, thế nào cũng phải có sự đồng ý của hoàng thất, tại tổng tuyển cử còn phải được đánh giá cực cao. Có thể nói, người được chọn, vốn đã có tư cách thăng quan tiến tước.

Tô Dự nằm ngửa xuống, đem danh thiếp nhìn lại nhìn, năm chữ vàng viết ngay giữa trang, “Tô Dự, tự Cẩn Đường”.

Tới nơi này lâu như vậy, Tô Dự còn không biết mình có tên tự, hắn vốn tưởng khối thân thể này cũng chỉ mười bảy mười tám, không lường trước đã muốn nhược quán.

“Cẩn Đường. . .” Ngón tay vuốt lấy hai chữ kia, Tô Dự suy nghĩ có chút rời rạt, đời trước hai mươi tuổi hắn đang làm cái gì? Trong nhà không ai quản hắn, thi đại học cũng không đóng nổi học phí, sớm ra ngoài làm công, sát cá nấu đồ ăn, từ sớm vội đến tối muộn.

An Hoằng Triệt đi đến ngực Tô Dự, ngửa đầu nhìn kia trương bài, Cẩn Đường, cái tự không tồi ah.

Tuy rằng Tô Dự không có nhìn kỹ các hạn chế tuyển nam phi, nhưng hắn hiểu được, việc tốt như vậy tất nhiên sẽ không dễ dàng rơi xuống đầu ai, hoàng thất đối với nam phi khẳng định sẽ rất cẩn thận, ý tưởng của Triệu thị vẫn quá mức đơn giản.

“Ta làm gì có hồng phúc này, đi cũng là rớt, Hoàng Thượng mắt mù mới coi trọng ta.” Tô Dự tiện tay đem danh thiếp ném tới một bên, quyết định mặc kệ chuyện này.

Đại nghịch bất đạo! Tiểu miêu nhất thời mất hứng, duỗi trảo vỗ một cái lên đầu Tô Dự .

Tô Dự thuận tay đem miêu ấn lên mặt mình, hạnh phúc mà cọ cọ đám lông tơ mềm mại.

 

…………………..

 

Trăng lên cao, một cánh tay thon dài trắng nõn đem danh thiếp ở dưới giường nhặt lên, nhẹ cắn môi, xuẩn nô, dám đem danh thiếp ném xuống!

Người khác vì tiến cung mà làm đủ việc, xuẩn nô này thế nhưng không muốn đi! An Hoằng Triệt ngồi ở giường trong, chính mình sinh hờn dỗi một lát, quay đầu nhìn Tô Dự  ngủ đến không biết gì, căm giận mà vươn tay đem người ta ôm đến trong lòng. Nghiêng đầu nhìn một lúc lâu, nhịn không được ghé sát vào, tại đôi môi mềm mại kia liếm một hơi, sau đó, đem danh thiếp vào tay áo trong.

Thôi, trẫm là người rộng lượng nhân từ, như thế nào nhẫn tâm nhìn xuẩn nô phạm sai lầm, liền giúp ngươi một phen, coi như nể tình ngươi hầu hạ ta thời gian này.

Ngày kế, Tô Dự đem việc danh thiếp quên hết, đứng dậy thu thập thỏa đáng rồi hướng tới Chiêu Vương phủ.

 

…………………………

 

Môn khách của Chiêu Vương khả năng thật cao, chạng vạng hôm qua đã tìm được hai cái tiểu trù, An Hoằng Ấp liền kêu Tô Dự mỗi ngày đến Chiêu Vương phủ vừa hướng dẫn vừa làm đồ ăn.

Tô Dự để một cái tiểu trù ở hoa viên học nướng cá mực, một cái ở trù phòng làm cháo hải sản, chính mình thì bưng một mâm tôm lăn bột chiên xù cho Chiêu Vương ăn vặt, “Vương gia không cần vào triều sao?”

“Hoàng huynh bệnh, không vào triều.” An Hoằng Ấp vui tươi hớn hở vừa uy tiểu miêu vừa ăn.

Tô Dự co rút khóe miệng, nói huynh trưởng của mình đang bệnh, người bình thường tốt xấu cũng giả bộ một dáng bi thống.

“Tửu lâu hôm nay bắt đầu trang hoàng, sau giờ ngọ ngươi có thể đi xem, ” An Hoằng Ấp ăn xong con tôm cuối cùng, nhìn nhìn cá mực đã nướng tốt, uống ngụm trà, liền nắm một chuỗi Cá mực bắt đầu ăn, “Ngô, không ngon bằng ngươi nướng.”

Tô Dự chỉ điểm tiểu trù vài câu, giúp hắn nắm giữ cách chỉnh lửa, rồi cùng Chiêu Vương hàn huyên tán gẫu về việc trang hoàng tửu lâu, nói xong liền nói đến việc tổng tuyển cử, hắn đột nhiên nghĩ, nếu Hoàng Thượng còn bệnh, tổng tuyển cử năm nay lại không thể đẩy lui nữa, vậy thật phiền toái.

“Tổng tuyển cử?” An Hoằng Ấp trừng mắt nhìn, lặng lẽ nhìn thoáng qua tiểu miêu trên bàn, “Cái này, còn tùy tâm tình hoàng huynh.”

Nhớ tới Tô Dự cũng là quý tộc, Chiêu Vương cười ha ha, nói Tô Dự hẳn là phải đi. Tửu lâu trang hoàng không đến nửa tháng là có thể làm việc, cách tổng tuyển cử còn có ba tháng, Tô Dự có đủ thời gian để kiếm tiền hối lộ Tông Chính Ti. Về phần hoàng tộc bên kia, hăn Chiêu Vương khẳng định sẽ cho Tô Dự một phiếu.

Tô Dự cảm thấy mình đem việc này bàn cùng Chiêu Vương đàm quả thực là tự tìm phiền não, qua ngọ liền đi theo môn khách xem tửu lâu.

Nguyên bản chỉ có hai gian phòng, tiểu tửu quán cũng không cần trang hoàng phức tạp, trọng điểm ở chỗ cái cầu thang xoăn kia. Hiệu cầm đồ dưới lầu vốn là không nguyện ý để Tô Dự xây cái thang ở ngoài, như vậy sẽ che một phần mặt tiền của gã, nhưng nghe nói là người của Chiêu Vương phủ, liền không nói hai lời mà suốt đêm chuyển hàng đi, còn chủ động đem nước cho nhóm thợ xây.

Lúc trước Tô Dự muốn thu hồi cửa hiệu, có cùng ông chủ hiệu cầm đồ nói qua, liền bị đại chưởng quỹ châm chọc.

“Về sau đều là hàng xóm, tất nhiên nên giúp đỡ lẫn nhau.” Chưởng quầy thần tình tươi cười, giống như cùng cái chưởng quầy trước kia mấy ngày không cùng một người.

Vương phủ thỉnh thợ xây tự nhiên đứng số một số hai trong nghề, mười mấy người đồng thời khởi công, tốc độ theo kịp thời gian trang hoàng công ty đời trước của Tô Dự, sau nửa tháng là có thể chuẩn bị khai trương.

 

…………………………….

 

“Tương Trấp Nhi, rời giường, hôm nay tửu lâu khai biển, ngươi được làm chiêu tài miêu!” Tô Dự làm tốt điểm tâm, trở lại trong phòng tìm tiểu miêu còn biếng ngủ.

Trướng mạn theo gió nhẹ đong đưa, Tô Dự cười một phen xốc lên mạn giường, nhất thời sửng đứng người.

Nắng sớm tiến vào, soi rọi trên chiếc giường gỗ đơn giản, nguyên bản tiểu miêu đang ngủ trên giường không thấy đâu, thay vào đó, là một nam tử tuấn mỹ dị thường.

Author: kimhtluu

Tình yêu nhớn: đam mỹ vs BoyLove ah !!!!

5 thoughts on “TIÊN MÃN CUNG ĐƯỜNG CHƯƠNG MƯỜI HAI

  1. *Chờ đợi mòn mỏi* cuối cùng ông chồng cũng hiện thân rồi 88

    Like

  2. aaaaaaaaaaaaaaa………………….cái này có nên gọi là bắt giang tại giường ko

    Like

  3. =^v^= giúp đỡ em nó sao anh? sao ta thấy anh là đang cường hào đoạt thủ vậy 😆

    Like

Leave a reply to kayuuchan Cancel reply