KimBumL

TIÊN MÃN CUNG ĐƯỜNG CHƯƠNG HAI MƯƠI

7 Comments

 

Đệ Nhị Thập Chương Thân Vương

Tô Dự không nghĩ tới vừa tiến cung ngày đầu đã thấy Tương Trấp Nhi, hưng phấn ôm miêu cọ một lúc lâu, cuối cùng bị miêu bệ hạ không thể nhịn được nữa một trảo chụp ngã xuống giường.

“Tương Trấp Nhi, làm sao ngươi biết ta ở trong này?” Tô Dự nằm úp thân trên giường, dùng cái mũi đi cọ cọ chóp đuôi mèo, cái đuôi ù mềm mại buông xuống trước mắt hắn, chờ tới khi hắn duỗi người đụng đến, sẽ bỗng nhiên dịch chuyển. Trò đùa nhàm chán như vậy, Tô Dự lại chơi đến quên thời gian.

An Hoằng Triệt đứng trên đầu Tô Dự, tò mò  nhìn nhìn lớp sơn nhếch nhát trên giường, duỗi trảo cào một chút, lớp sơn tróc ra, lại cào cào một chút, lại tróc ra.

“Trước kiếm chút gì ăn đã, dẫn ngươi đi xem có gì ngon không.” Tô Dự ngồi dậy, đem miêu ôm vào trong ngực, đưa tay bóc lớp sơn kia ném tới một bên, miễn cho nửa đêm lại rơi xuống mặt.

An Hoằng Triệt lắc lắc cái đuôi, nhảy lên cái bàn duy nhất trong phòng, từ cao nhìn xuống tuần tra một vòng. Trong phòng thập phần âm u, không có ánh đèn, nhưng điều này không chút nào ảnh hưởng đến thị lực của miêu ta. Bài trí củ kĩ, nước sơn đã muốn bong ra hết, màn rách gần hết, trên tường loang lổ ố màu, đem hết thảy mọi thứ thu gọn vào mắt.

Trong không khí tràn ngập hương vị ẩm ướt, An Hoằng Triệt run rẩy đám lông, rất không vui.  Y không nghĩ tới trong hoàng cung còn có chổ cũ nát như vầy, đám cẩu nô tài, không được việc gì hết!

Chờ khi mọi phòng đều được thắp sáng, mới có một tiểu thái giám chậm chạp đưa cho Tô Dự một ngọn nến, đã vậy còn dặn hắn đúng giờ nhất địn phải tắt nến, miễn cho phạm vào mấy điều kiêng kị.

Tô Dự ngược lại không hề gì, Tô gia vì tiết kiệm tiền, hắn cũng thường thường không đốt đèn. Cảm tạ tiểu thái giám, đem tiểu miêu dấu trong ngực ôm ra, lấy ra bánh tiểu ngư , vui vẻ hưởng thụ lạc thú uy miêu.

Biết miêu bệ hạ không thích không khí ẩm ướt, Tô Dự dùng ngọn nến duy nhất hông khô gối đầu, để miêu đại gia ngủ thoải mái hơn.

An Hoằng Triệt ghét bỏ cào cào cái gối, thẳng đến khi Tô Dự nằm nghĩ, mới không tình nguyện mà vây quanh cổ hắn. Xuẩn nô, không có trẫm bên người, đời sống ngày càng kém!

Tô Dự cọ cọ đám lông mao ấm áp trên cổ, “Tương Trấp Nhi, ngươi nếu vẫn luôn cùng ta thì tốt rồi.”

Thật là, lại làm nũng! An Hoằng Triệt nghiêng đầu, cái đuôi hơi hơi nhếch lên, thật sự là không có biện pháp, làm nũng cũng không hữu dụng, muốn làm người của trẫm, phải chứng minh được bản lãnh của mình, trẫm là tuyệt đối sẽ không thiên vị ngươi làm rối kỉ cương!

Trời còn chưa sáng, An Hoằng Triệt đã ly khai.

…………….

Hôm nay bắt đầu đợt tổng tuyển cử thứ hai, bởi vì phải lâm triều, đám quan viên cơ bản không rảnh, buổi sáng Tô Dự cùng đám người kia chỉ phải đi chính điện tập hợp một chút, lịch trình buổi chiều không khác hôm qua mấy, mọi việc đều bình thường.

Bên phòng chữ Thiên, mỗi gian đều có một tiểu thái giám hầu hạ, điểm tâm cũng đúng giờ đưa đến, bên khu phòng hắn thì chỉ có vài tiểu thái giám, Tô Dự vào cửa nhìn mấy thực hạp xa xa, phỏng chừng chờ bọn họ đưa đến, cơm canh đều đã lạnh, nhún vai, tính toán tích cực chủ động tự đi lĩnh cơm.

Đi chưa được hai bước, Dương công công vội vàng chạy đến.

“Tô thiếu gia, ” Dương công công nói, “có vài chuyện lặt vặt muốn tìm ngài đây.”

Dương công công nâng cằm hướng hai tiểu thái giám, hai người liền vào phòng, nhanh chóng thu thập xong hành lý của Tô Dự.

“Thật xin lỗi, hôm nay chấm điểm tài năng, các thiếu gia đem theo rất nhiều dùng vật, đao thương kiếm kích không có chỗ để. Đành dùng phòng ngài làm khố phòng, chỉ có thể ủy khuất Tô thiếu gia dời bước.” Dương công công nói chuyện rất là đương nhiên.

Tô Dự nhíu mày, tuy phòng này nằm ngay góc thích hợp làm khố phòng, nhưng bên kia còn có mấy gian phòng không người ở, vì sao muốn hắn chuyển chổ?

Tuy bụng đầy nghi hoặc, tiếc rằng hắn chỉ là kẻ ở ké, người ta nói đường hoàng thế kia, Tô Dự cũng không cãi lại. Nghĩ tới nghĩ lui, một người sa cơ thất thế như hắn, thật sự không đáng những mấy kẻ này tốn tâm tư đối phó.

Tuy rằng cảm thấy ở đâu cũng không hề gì, nhưng khi đứng trước gian phòng mới, Tô Dự vẫn chấn kinh một chút.

Hai mặt đều hướng về phía mặt trời, phong thuỷ thật tốt, trường cột chạm trổ, Thiên Tự phòng số hai!

“Công công, cái này. . .” Tô Dự có chút chần chờ, lấy thân phận của hắn tuyệt đối không thể ở gian phòng này, Thiên Tự phòng số một, người ở là Lỗ quốc công thế tử, một tiểu tôm tiểu cá như hắn dựa vào gì trụ phòng số hai?

“Trường Xuân Hầu thế tử không thích phòng này, liền không ai dùng, ” Dương công công đương nhiên nói, “Những phòng khác đều dùng làm khố phòng, hiện giờ chỉ còn lại có gian này, liền ủy khuất công tử.”

Tô Dự trừng mắt nhìn, tuyệt không ủy khuất mà.

Hai tiểu thái giám tay chân lanh lẹ đem phòng thu thập một lần, Dương công công chỉ vào một tên nói: “Hắn gọi Tiểu Thuận, về sau sẽ hầu hạ Tô công tử.” Dứt lời, cũng không chờ Tô Dự đáp trả, xoay người bước đi.

“Công tử thỉnh vào phòng, tiểu nhân sẽ đem điểm tâm bưng tới.” Tiểu Thuận thỉnh Tô Dự vào nghỉ ngơi, chính mình nhanh như chớp chạy xuống lầu.

Thiên Tự chỉ có năm gian phòng, đều ở lầu ba, tràng ngập ánh sáng. Phía trước lan can được sơn màu son, trông về phía xa còn có thể thấy hơn nửa hoàng cung. Phòng mới lớn gấp ba lần gian phòng cũ kia, dùng bình phong ngăn cách cách thành một cái phòng đôi, bên ngoài để tiếp khách, bên trong để ngủ, còn có dục dũng. Trước sau thông thoáng, mở cửa sổ, gió lạnh buổi sáng liền ùa vào, xua tan cái nóng đầu hạ.

Tô Dự nhìn bài trí trong phòng, nhất thời có một loại cảm giác lên đời, chuyển từ một căn nhà trọ cũ kỉ đến khác sạn năm sao.

Còn chưa nhìn đã mắt, Tiểu Thuận đã đem cơm canh dọn xong. Bốn món ăn sáng phối hợp, hai lồng điểm tâm tinh xảo, cùng một chén cháo còn nóng hôi hổi.

Ngày hôm qua cũng chưa ăn gì ngon, Tô Dự nhất thời đói bụng đem một bàn cơm canh ăn sạch.

Lúc ra cửa đụng phải Lỗ quốc công thế tử, người nọ nhìn nhìn Tô Dự, đối với việc Tô Dự xuất hiện tại nơi này trố mắt một chút, liền khôi phục gương mặt than kia, cùng hắn chào cái rồi xuống lầu.

Tầm Dương Điện chính điện, mọi người tốp năm tốp ba đứng chung một chỗ, Tô Dự mới vừa vào, đã cảm thấy hơn mười tầm mắt đảo đến, khiến hắn cả người không được tự nhiên.

Sự tình buổi sáng truyền khắp, mọi người nhất trí cho rằng Tô Dự do nịnh bợ được Lỗ quốc công thế tử, nếu không ai cũng không có bản lãnh lớn như vậy để hắn dọn đến căn phòng kia. Vì thế, nguyên bản vài cái thiếu niên thích đối với Tô Dự chỉ trỏ, hôm nay thu liễm đi không ít, mà ngay cả Trường Xuân Hầu thế tử nhìn thấy Tô Dự, cũng cười cùng hắn gật đầu.

Không rõ Tô Dự: “. . .”

Không hiểu sao Lỗ quốc công thế tử: “. . .”

………………

Hoàng gia tổng tuyển cử chia làm vòng bốn, sơ tuyển, phục tuyển, chung tuyển, định cấp

Sơ tuyển là duyệt lại danh lục, sàng lọc dung mạo, tàn tật hoặc mấy kẻ không phù hợp điều kiện tuyển người đều bị loại.

Phục tuyển, là gặp mặt hoàng thất, chọn lựa tướng mạo và tài học.

Nói cách khác, muốn thông qua đợt thứ hai, dung mạo chỉ chiếm một phần. Buổi chiều tổng tuyển cử, mỗi người đều phải thi triển tài nghệ, nhóm hoàng thất sẽ thưởng thức, cuối đưa ra quyết định.

Hoàng gia đối với việc đã ba năm mới cử hành một lần tổng tuyển cử thập phần coi trọng, hai hoàng thúc trấn thủ biên quan, cũng không ngại ngàn dặm chạy về.

Bình thường hoàng thất con cái rất phồn thịnh, nhưng mỗi một triều đại người có thể phong thân vương rất ít, đồng lứa cùng tiên đế, cũng chỉ có  Túc Vương, Thập Tam vương gia cùng Lăng Vương, Thập Thất vương gia, còn lại chỉ có một quận vương, ở rất xa không làm được gì.

Túc Vương cùng Lăng Vương đóng quân ở phía Tây và phía Bắc hai nơi trọng yếu, hàng năm không ở kinh thành. Túc Vương còn tốt chút, từ phía Tây đi vài ngày có thể đến hoàng thành, Lăng Vương thì phải băng qua hoang mạc mới về được, hôm nay vừa đến kinh.

“Thập Thất thúc đường đi mệt nhọc, không bằng ngày khác hãy phục tuyển.” Chiêu Vương nhìn thúc thúc nhà mình phong trần mệt mỏi, nhịn không được hướng hoàng thượng đề nghị.

Hoàng đế bệ hạ nhướng mày hướng Thập Thất thúc đang quỳ dưới bậc, mắt ra vẻ ghét bỏ. Ý tứ thập phần rõ ràng, còn nói mình dũng mãnh phi thường, kỵ mã hai ngày lại không được?

Lăng Vương chừng ba mươi, bộ dạng rất có tinh thần, mặc dù vừa xuống ngựa, cũng nhìn không ra chút nào mỏi mệt, nghe vậy lập tức trừng mắt nhìn béo chất tử một cái, ngẩng đầu đối Hoàng Thượng nói: “Tổng tuyển cử không phải là chuyện nhỏ, vạn lần không thể vì thần mà trì hoãn.”

“Lăng Vương nói có lý, biên quan quan trọng hơn, hai vị Vương gia sớm phải trở về, tổng tuyển cử tự nhiên càng nhanh càng tốt.” Thừa tướng Lộ Mậu Công nói, lão ngay từ đầu đã không đồng ý để hai vị vương gia tay cầm trọng binh vào kinh, nhưng Hoàng Thượng không nghe.

“Biên quan thái bình đến chim cũng không đẻ trứng, bổn vương cùng Thập Thất đệ tính toán ở kinh thành mấy ngày.” Tiếng nói hùng hậu như chuông đồng, đúng là Túc Vương.

Túc Vương dáng người khôi ngô, bộ mặt lãnh túc, tại tây bắc dưỡng thành dã tính, nói chuyện rất trực tiếp, đã vào triều được nhiều ngày, mỗi ngày đều đem một đám quan văn mắng đến run người.

An Hoằng Triệt hé mắt, “Cứ như thế, sau giờ ngọ phục tuyển liền giao cho hai vị hoàng thúc chủ trì, trẫm không đi.”

…………………..

“Hoàng huynh, thần đệ cũng muốn cùng đi xem.” Hạ triều, Chiêu Vương lập tức vui vẻ chạy đến tẩm cung, cầu ca ca nhà mình cho đi, đối với việc Tô Dự sẽ biểu diễn cái gì thật sự là tò muốn chết.

An Hoằng Triệt lười biếng mà nằm trên nhuyễn điếm, xốc lên mí mắt nhìn thoáng qua đệ đệ, lại đóng lại hai mắt.

An Hoằng Ấp chưa từ bỏ ý định cọ cọ đi qua, ý đồ giả bộ đáng thương để được phúc lợi, ai ngờ chưa đứng vững, đã ai u một tiếng bị ném lên tấm thảm mềm mại. Một mảnh bạch quang hiện lên, Chiêu Vương điện hạ quần áo rớt uống, nháy mắt không thấy bóng dáng. Một cái mập mạp tiểu miêu, đầu não choáng váng từ trong quần áo đi ra.

Tiểu miêu màu vàng lông có chút vằn, bởi vì rất béo, cơ hồ nhìn không ra cổ.

Nguyên bản hoàng đế bệ hạ tựa hồ đang ngủ, liền mở mắt, nhìn quả cầu vàng to béo vụng vụng về về cố bước ra ngòai, khóe miệng gợi lên một tia cười tà ý.

Tiểu béo miêu vừa mới tránh khỏi mớ quần áo trói buộc, ngẩng đầu liền nhìn thấy một mảnh kim sắc bay đến, nhất thời ai kêu một tiếng, bị kim sắc tiểu miêu cắn cái lỗ tai.

“Ca, nhả ra!” Tiểu béo miêu giãy dụa đạp đạp.

Kim sắc tiểu miêu hoàn toàn không để ý đến sự phản kháng từ đệ đệ, bốn chân ôm lấy tiểu béo cầu một trận chà chà cào cào. Tiểu béo miêu không cam lòng, giãy dụa muốn cắn đuôi ca ca, hai quả cầu lông nhất thời tại nhuyễn điếm lăn thành một đoàn.

“Khởi bẩm Hoàng Thượng, Túc Vương cùng Lăng Vương cầu kiến.” tổng quản thái giám đột nhiên bẩm báo từ ngoài cửa.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Tiểu kịch trường:

Đệ đệ: cuộc đời của ta thật đau khổ tràng đầy ưu thương. ( giả bộ nhìn lên không trung.. )

Tiểu Ngư: Vương gia sao vậy?

Đệ đệ: QAQ vì sao mỗi lần biến miêu đều bị ca ca cắn?

Tiểu Ngư: ngươi muốn nghe lời thật hay giả ?

Đệ đệ: (⊙_⊙) giả nói làm sao?

Tiểu Ngư: đây là phương thức yêu thương đặc biệt của ca ca.

Đệ đệ: (⊙ω⊙) vậy nói thật?

Tiểu Ngư: miêu đều thích khi dễ kẻ nhỏ yếu hơn mình.

Đệ đệ: QAQ

Author: kimhtluu

Tình yêu nhớn: đam mỹ vs BoyLove ah !!!!

7 thoughts on “TIÊN MÃN CUNG ĐƯỜNG CHƯƠNG HAI MƯƠI

  1. Hoàng gia tổng tuyển cử chia làm vòng bốn –> 4 vòng
    ^^ 2 vị vương gia lên sàn, 1 nhà họ mèo, kiểu này bé dự mà nhập cung đảm bảo là bị bốc lột ko còn miếng xương, 1 nhà họ mèo ham ăn
    chiêu vương dạng mèo dễ thương ghê aak

    Like

  2. 2 bé đánh nhau đáng iu quá ❤

    Like

  3. vương gia biến thành bé mèo ú ah yêu chết đi được. Ta cũng tò mò k biết tiểu ngư sẽ biểu diễn gì chẳng lẽ là làm cá thật chờ mong chương sau nha :-* . cám ơn nàng đã dịch

    Like

  4. trui ui canh em Vuong gia tron tron u u de cung ko chiu noi nha hun hun ta cung muon khi de em ^^

    Like

  5. 2 vị vương gia này JQ ngập trời :))

    Like

  6. Miêu công chương trước mới bảo để em nó tự lực cánh sinh, chương sau đã lợi dụng quyền lực đổi phòng cho em nó rồi, tính cách ko tự nhiên chút nào (≧∇≦)
    Cám ơn bạn đã dịch, bộ này dễ thương ghê ^_^

    Like

Leave a reply to baby Babybaby Cancel reply